This site uses cookies.
Some of these cookies are essential to the operation of the site,
while others help to improve your experience by providing insights into how the site is being used.
For more information, please see the ProZ.com privacy policy.
This person has a SecurePRO™ card. Because this person is not a ProZ.com Plus subscriber, to view his or her SecurePRO™ card you must be a ProZ.com Business member or Plus subscriber.
Affiliations
This person is not affiliated with any business or Blue Board record at ProZ.com.
Services
Translation, Interpreting, Software localization
Expertise
Specializes in:
Law (general)
Government / Politics
History
Philosophy
Rates
Payment methods accepted
MasterCard
Portfolio
Sample translations submitted: 1
English to Vietnamese: Why Albert Camus Remains Controversial General field: Art/Literary Detailed field: Philosophy
Source text - English Camus’s legacy is haunted by his hesitation to support Algerian independence, but Adam Kirsch says that he gets to the heart of questions over when to act—and when to be suspicious of ideology.
Some writers are lucky enough to be remembered 50 years after they die, and a few are even beloved. What is vanishingly rare, however, is for a long-dead writer to remain controversial. Albert Camus is one of those exceptions, a writer who still has the power to ignite political passions, because he managed to incorporate the history of the 20th century so deeply into his writing. As a novelist, philosopher, and activist, Camus came to stand in the public imagination for a scrupulously moral approach to politics—a liberalism tempered by suspicion of ideology, and adamantly committed to the value of the individual human life. In all these ways, Robert Zaretsky points out in A Life Worth Living: Albert Camus and the Quest for Meaning, Camus resembles George Orwell—another writer who remains, even today, a symbol of humanism in politics.
Yet this very scrupulousness also prevented Camus from adopting the kind of absolute political positions that made Jean-Paul Sartre, his rival and sometime friend, a leader of the international Left. In particular, Camus is haunted today by his difficulty coming to grips with the Algerian struggle for independence, which convulsed France in the 1950s. The recent English publication of Camus’s Algerian Chronicles, a collection of his articles on the subject, launched a new round of debate and recrimination. Camus’s liberal admirers saw his insistence on a peaceful resolution to the conflict, his condemnation of violence on both sides, as further proof of his moral integrity. Meanwhile, his leftist critics saw his moderation as a species of evasion, condemning his failure to come down clearly on the side of Algerian liberation.
Today, when North Africa is once again the scene of revolutionary violence and the relations between the West and its former Arab colonies remain dangerously fraught, the debate about Camus and Algeria still resonates. It’s no wonder, then, that Algeria lies at the heart of A Life Worth Living. This short book is designed as an introduction to Camus—not so much to his individual writings, which are not covered in detail, as to the themes and concerns that dominated his life. Readers new to Camus will find in Zaretsky a deeply informed and warmly admiring guide, intent on burnishing the writer’s image rather than probing it.
Zaretsky organizes his study around five key words, each of which acts as a magnet, drawing quotations and associations to itself. The first of these, inevitably, is “absurdity.” If there is one philosophical concept associated with Camus, it is the idea that life is absurd, that is, ultimately meaningless. In The Myth of Sisyphus, he compares humanity to the figure from Greek myth, condemned to roll a boulder uphill for all eternity: like Sisyphus, we too are born to endless, pointless struggle. But where earlier generations thought that human effort had some divine purpose and ultimate reward, Camus is certain that it has none. That is why, as he famously wrote, “There is just one truly important philosophical question: suicide. To decide whether life is worth living is to answer the fundamental question of philosophy.”
Camus’s sense of the absurd was more than a cosmic insight; it was also, Zaretsky shows, the product of historical experience. Camus was working on The Myth of Sisyphus during the fall of France, in spring 1940, when millions of refugees fled before the advancing German armies. Though Camus barely alludes to these circumstances in his book, Zaretsky convincingly argues that the disaster reinforced his sense of the absurd as something just underneath the surface of ordinary life, waiting to burst forth in meaningless violence. “That moment of unraveling can be as banal as an overheard conversation or a glimpsed interaction,” Zaretsky writes, “or as extraordinary as a Stuka bearing down on you. It is the moment when we are woken from our routine lives by a whisper or explosion, either of which demands ‘Why?’ with equal and unexpected insistence.”
For Camus, the absurdity of life is something we must acknowledge, but never stop protesting against. We protest by asserting our own values in the face of cosmic indifference and historical injustice. For Camus himself, this meant joining the Resistance against the German occupation of France, and editing the leading underground newspaper, Combat. These were expressions of what Zaretsky, in another of his key terms, calls “fidelity.” Camus was faithful to democratic and socialist values, and to the fellow-fighters who embodied them, even at the risk of his life. That this risk was taken against the background of an absurd universe only makes it more splendid: “Fidelity begins… with the knowledge that strength, sacrifice and energy must serve the demands of the most fundamental of truths,” Zaretsky writes. “The outrage of a meaningless cosmos impels all of humankind to struggle against it.”
The resistance to Nazism, however, was morally clear-cut in a way that few political questions are. The Algerian war, on the other hand, appeared to Camus as a clash between two rights, as in an ancient Greek tragedy. He himself belonged to the community of French settlers in Algeria, the so-called pieds noirs, and he believed that these people—a million strong, with a presence dating back a century—had a right to live in their native land. When the FLN, the Algerian liberation movement, launched its campaign of terrorism against the pieds noirs, Camus condemned it strongly, even as Sartre was praising the redemptive power of anti-colonial violence. “People are now planting bombs in the tramways of Algiers,” he said in 1957, when he was in Stockholm to receive the Nobel Prize. “My mother might be on one of those tramways. If that is justice, then I prefer my mother.”
At the same time, Zaretsky shows, Camus was an early and fierce critic of French policy towards the Algerian Arabs. Some of his earliest writing consisted of newspaper reports on the appalling condition of the non-European population in Algeria. Yet what he hoped for—a truce between French and Arab Algerians, leading to a peaceful mutual co-existence—seemed ever less possible as time went on, and by 1956 Camus had stopped speaking publicly about the subject. To Zaretsky, this is an example of another of his great virtues, “silence”: “Algeria was, for Camus… a tragedy for which further words were worse than useless because, incapable of stemming the catastrophe, they would serve only to obscure its dimensions and meaning.” Where another observer might see failure, Zaretsky finds evidence of Camus’s moral integrity—as he does on every page of A Life Worth Living.
Translation - Vietnamese Di sản của Camus bị ám ảnh bởi sự do dự của ông trong việc ủng hộ nền độc lập Algeria, nhưng Adam Kirsch lại nói rằng ông ta đã đi đến cốt lõi của câu hỏi khi nào thì hành động – và khi nào cần nghi ngờ trước tư tưởng.
Một số tác giả may mắn được tưởng nhớ đến 50 năm sau khi mất, và một số khác thậm chí được tôn vinh. Tuy nhiên, một tác giả một thời gian rất lâu sau khi mất vẫn gây tranh cãi thực kì cực hiếm. Albert Camus là một trong số hiếm hoi đó, một tác giả còn đủ sức mạnh thổi bùng nhiệt huyết chính trị, bởi vì ông đã thành công khi đưa lịch sử thế kỉ 20 vào tác phẩm của mình thật sâu sắc. Là một tiểu thuyết gia, triết gia, và nhà hoạt động, Camus đến với công chúng trong hình dung về sự tiếp cận đạo đức một cách tỉ mỉ đối với chính trị – một chủ nghĩa tự do được nung nấu bởi sự hoài nghi trong ý thức hệ, và kiên trì theo đuổi giá trị đời sống của con người cá nhân. Dù theo cách nào, Robert Zaretsky cũng chỉ ra trong quyển “Một cuộc đời đáng sống: Albert Camus và Cuộc tìm kiếm Ý nghĩa” (A Life Worth Living: Albert Camus and the Quest for Meaning), rằng Camus giống với George Orwell – một tác giả khác mà ngay cả đến nay, vẫn là một biểu tượng về chủ nghĩa nhân đạo trong chính trị.
Thế nhưng sự tỉ mỉ này còn ngăn cản Camus tiếp nhận một kiểu vị trí chính trị tuyệt đối, điều từng làm cho Jean-Paul Sarte, đối thủ và đôi khi là bạn của ông, trở thành lãnh đạo của Đảng cánh tả quốc tế. Cụ thể, Camus bị ám ảnh ngày nay bởi sự khó khăn để theo đuổi cuộc đấu tranh vì độc lập của dân Algeria, điều đã gây bất ổn cho Pháp vào những năm 1950. Tác phẩm Anh ngữ gần đây của Camus, Biên niên sử của Algeria (Algerian Chronicles), một tuyển tập những bài báo của ông về chủ đề này, đã tạo nên một vòng tranh luận và cáo buộc mới. Những người tự do ủng hộ Camus thì thấy sự kiên trì của ông với giải pháp hòa bình cho cuộc xung đột, sự chống lại của ông đối với bạo lực ở cả 2 phe, như một minh chứng rõ hơn cho phẩm chất đạo đức của ông. Trong khi đó, những nhà bình luận chống lại ông lại thấy sự nhượng bộ như là một kiểu trốn tránh, lên án thất bại để quyết định rõ ràng đứng về phe đấu tranh tự do cho Algeria.
Ngày nay, khi Bắc Phi một lần nữa là bối cảnh cách mạng bạo lực và mối liên hệ giữa phương Tây và thuộc địa Ả Rập trước đây của họ vẫn đầy xung đột, cuộc tranh luận về Camus và Algeria vẫn còn sôi nổi. Để rồi, không bất ngờ rằng Algeria là trung tâm của quyển Một cuộc đời đáng sống. Quyển sách ngắn này được viết như một dẫn nhập về Camus – không quá nhiều về tác phẩm cá nhân của ông, không đi vào chi tiết mà viết về bối cảnh và tư tưởng đã hình thành cuộc đời của ông. Người đọc tìm đến Camus sẽ thấy trong Zaretsky một dẫn nhập được tìm hiểu sâu sắc và tôn trọng, muốn cải thiện hình ảnh của nhân vật hơn là dò xét.
Zretsky sắp xếp nghiên cứu của ông quanh năm từ khóa, mỗi từ khóa vận hành như một nam châm, kéo những trích dẫn và những mắc kết về phía nó. Từ đầu tiên, một cách hiển nhiên, là “sự phi lý”. Nếu có một khái niệm triết học nào gắn liền với Camus, thì chính là ý tưởng rằng cuộc đời thì phi lý, có nghĩa hoàn toàn vô nghĩa. Trong “Thần thoại Sisyphus” (The Myth of Sisyphus), ông so sánh loài người như nhân vật trong thần thoại Hy Lap, bị buộc phải lăn tản đá lên vách núi suốt đời: như Sisyphus, chúng ta cũng được sinh ra cho những đấu tranh bất tận và vô nghĩa. Nhưng khi thế hệ trước đã nghĩ rằng nỗ lực của con người có những mục đích thiêng liêng và phần thưởng tối hậu, Camus chắc chắn rằng không hề có. Đó là vì sao, ông đã từng viết câu nói nổi tiếng: “Chỉ có một câu hỏi triết học quan trọng chân chính: tự tử. Quyết định liệu cuộc đời có đáng sống hay không chính là trả lời cho câu hỏi nền tảng ấy của triết học”
Quan điểm của Camus về sự phi lí không chỉ là cái nhìn vào trong vũ trụ, mà Zaretsky cho thấy, đó còn là sản phẩm của kinh nghiệm lịch sử. Camus đã bắt tay vào viết Thần thoại Sisyphus khi Pháp sụp đổ, vào mùa xuân năm 1940, khi hàng triệu người tị nạn trước cuộc tiến công của quân đội Đức.Dù Camus ám chỉ sự kiện này trong quyển sách của ông, Zaretsky đã thuyết phục rằng khủng hoảng đã củng cố quan điểm của ông về sự phi lý như là cái gì chỉ ở bên dưới bề mặt cuộc sống, chờ đợi để bùng nổ bằng bao lực vô nghĩa. Zaretsky viết rằng “Thời điểm bùng nổ đó có thể chỉ thường như cuộc trò chuyện thoáng qua hay một tương tác thoáng qua, hoặc chấn động như một Stuka ấn bạn xuống. Đó là thời điểm chúng ta thức tỉnh khỏi vòng đời thường nhật của mình bởi một lời thì thầm hay một vụ nổ lớn, mà dẫu là gì cũng tra vấn ‘Tại sao?’ với sự dai dẳng không ngờ như nhau.”
Với Camus, sự phi lý của đời sống là một cái gì chúng ta phải biết, nhưng không ngừng chống lại. Chúng ta chống lại bằng việc tin tưởng vào giá trị của bản thân khi đối mặt với sự khác biệt giữa các vũ trụ và sự bất công lịch sử. Riêng với Camus, đó chính là tham gia Phong trào kháng chiến Pháp chống lại quân xâm lược Đức, và biên tập tờ báo ngầm hàng đầu, Combat. Đây là những gì mà Zaretsky đã gọi, trong một từ khóa khác của Camus, là “sự trung thành”. Camus đặt niềm tin vào giá trị của nền dân chủ và xã hội chủ nghĩa, vào những đồng chí hiến dâng bản thân, thậm chí mạo hiểm mạng sống. Dùng sự mạo hiểm này để chống lại nền tảng của một vũ trụ phi lý sẽ chỉ làm cho nó thêm phần rực rỡ: “Lòng trung thành bắt đầu…với sự nhận biết rằng sức mạnh, sự hy sinh và năng lượng phải phục vụ cho mệnh lệnh của chân lý nền tảng nhất. Sự giận dữ về một vũ trụ vô nghĩa buộc toàn thể loài người phải đấu tranh chống lại nó.”, Zaretsky viết.
Tuy nhiên, cuộc kháng chiến chống lại Quốc xã đã bộc lộ rõ về mặt đạo đức theo cách mà một số ít vấn đề chính trị bộc lộ. Mặt khác, Chiến tranh Algeria diễn ra trước Camus như một cuộc đụng độ giữa hai phe thiện, nhưng trong bi kịch Hy Lạp cổ đại. Chính ông cũng thuộc về cộng đồng người Pháp sống tại Algeria, những người được gọi là “Bàn chân đen”, và ông tin rằng những người này – chắc đến triệu phần trăm, với sự định cư hàng thế kỷ - cũng có quyền được sống ở mảnh đất của mình. Khi FLN, phong trào kháng chiến giành tự do của Algeria, phá động chiến dịch khủng bố chống lại “Bàn chân đen” , Camus đã lên án kịch liệt, kể cả khi Sartre đang cỗ vũ sức mạnh cứu chuộc của bạo lực chống thuộc địa. “Con người giờ đang rải bom ở các đường ray của người Algeria,” ông nói vào năm 1957, khi Camus đang ở Stockholm nhận giải Nobel. “Mẹ của tôi có thể đang ở trên những đường ray đó. Nếu đó là công lý, thì tôi thà chọn mẹ mình.”
Zaretsky cho rằng, cùng một lúc, Camus còn là một cây bút phê bình gay gắt chính sách của Pháp đối với người Ả Rập ở Algeria từ sớm. Một số bài viết đầu tiên của ông in trên các trang báo theo dõi về điều kiện khủng khiếp của dân số da màu ở Algeria. Tuy nhiên, những gì ông hy vọng - cho cuộc đụng độ giữa người Pháp và người Ả Rập ở Algeria sẽ đưa đến sự chung sống hòa bình và trung lập – dường như không khả thi theo thời gian, và đến năm 1956 Camus ngừng phát ngôn trước công chúng về chủ đề này. Với Zaretsky, đây là một ví dụ về một phẩm chất khác của Camus, “im lặng”: “Với Camus, Algeria là…một bi kịch khi những lời cố nói còn tệ hơn im lặng bởi vì, để không thể tạo ra thảm họa, họ sẽ thu mình chỉ để không phải thấy tuổi thọ và ý nghĩa của nó.” Khi những nhà quan sát khác có thể thấy sự thất bại, nhưng Zaretsky lại tìm thấy bằng chứng về phẩm chất đạo đức của Camus – khi ông viết lên từng trang của quyển Một cuộc đời đáng sống.
More
Less
Experience
Years of experience: 11. Registered at ProZ.com: Sep 2015.